Tác giả: Trịnh Quang Cảnh
Thật tuyệt vời biết bao khi có thời gian thăm vườn, ngắm bầu trời xanh. Qua tán lá vú sữa rậm rịt che ánh nắng, những tàu lá chuối cuối vườn vươn tay vẫy vẫy, đưa gió lùa tràn ngập cả không gian miền quê thân thiết. Trưa hè râm mát. Tâm hồn cũng như nhẹ bổng, tựa cánh diều tuổi thơ vượt lên những tầng mây trắng trên trời cao vùng vẫy, tắm mình trong sắc mùa vàng đồng lúa xa xa. Nhớ ngày nào được nằm đưa võng nghe tiếng chim hót chuyền cành ngày xưa, mắt lim dim mơ chuyện chàng hoàng tử, cứu công chúa đẹp tuyệt trần… Ôi, thú vị làm sao!
Nhớ những buổi trưa hè ngày xưa nhộn nhịp. Nhớ lại bao trò chơi trong nắng hè nhễ nhại những giọt mồ hôi. Nhớ trò đánh đáo, chơi khăng, nhớ lại trò đánh cù, đổ dế… những trò chơi nuôi dưỡng tâm hồn trong ký ức tuổi thơ. Biết bao buổi trưa hè nóng nực chạy trên những dải rơm vàng óng tựa tơ tằm trải thảm đường quê. Và nhất là, tiếng kẹo kéo ai rao xốn xang cả trong lòng cả một thời thơ trẻ.
hanh trinh tro ve tuoi tho voi cach lam keo keo don gian ngay tai nha jjvco
Ngày ấy, nói vậy lại tưởng rất xa xôi nhưng thực ra cũng không phải là xa lắm. Tôi vẫn nhớ như in cái buổi lên chín, lên mười. Lòng bỗng như lửa đốt, nhộn nhịp xôn xao khi có tiếng còi vang lên từ phía chiếc xe đạp của bác bán kẹo kéo đạp qua đầu ngõ. Mấy đứa bọn tôi đang chơi trò “chiến đấu” bằng súng đay, thế mà chỉ một tiếng rao, đứa nào đứa nấy nhốn nháo cả lên.
Chỉ một tiếng rao mà tưởng như tiếng trống thúc giục. Mấy đứa vội vội vàng vàng chạy ra gọi bác dừng lại. Đứa nào cũng sợ bác đi mất. Tuổi thơ tôi chẳng được ăn quà bánh như bọn trẻ bây giờ. Có thể vì thế mà bây giờ nhớ lại, kẹo kéo vẫn là món ngon tuyệt trong trí nhớ của tôi.
Cũng không phải ngày nào cũng có bác bán kẹo kéo đi qua. Thực ra lâu lâu mới thấy bác qua nhà, nên đứa nào cũng sợ bác đi mất thì lại lỡ mất một dịp “ăn quà”. Đứa nhanh chân chạy ra bám lấy bác, cả lũ theo sau vây tròn quanh chiếc xe đạp cũ kĩ. Thằng to mồm gọi vội: Bác dừng lại bán kẹo cho chúng con. Vài đứa khác nhanh chân chạy vội về nhà lấy đồ ra để đổi. Đứa nào đứa nấy ba chân bốn cẳng về như ma đuổi, chúi đầu gầm giường, rồi lần xó bếp lục tìm cho bằng được những chai lọ cũ, những chiếc dép rách, mòn đế hay bị đứt quai. Đồ nhựa, đồ sắt, đồ nhôm, đồ đồng đã được bỏ sẵn trong các bì nhỏ, những túi lông vịt, lông ngan treo sẵn trên tường bên ngoài nhà bếp cũng nhanh chóng thu gom đem hết ra đổi lấy kẹo kéo để ăn.
Nhưng phải công nhận kẹo kéo ngày ấy sao mà ngon thật là ngon. Mấy đứa chia nhau ăn chung vài ba cái kẹo kéo. Mồ hôi đổ ra ngỡ như tắm trên những má hồng thở hổn hển. Buồn cười nhất ngày ấy chẳng dám ăn nhanh. Chia nhau rồi, đứa nào cũng chỉ dám ăn “the the” từng ít một vì sợ hết. Mà thực ra, có ăn “nhâm nhi” như thế mới có thể cảm nhận hết được vị ngon của kẹo kéo.
Tôi vẫn nhớ bác bán kẹo kéo ngày ấy hay đi qua làng tôi. Bác thường mặc bộ quần áo bộ đội cũ đã sờn vai. Thời gian và mưa nắng đã bào mòn không chỉ trên quần áo bác. Da bác sạm đen nắng gió, nếp nhăn khắc sâu vào mắt, trên cả vầng trán nâu nâu. Ngày ấy bác hay đội mũ cối cũng rất cũ. Bác đứng chờ chúng tôi dưới bụi tre già, tay cầm cái mũ ấy quạt quạt lên mái tóc ngả màu muối tiêu, trông cũng vất tội. Đã rất lâu rồi không còn gặp bác, không biết bây giờ bác ấy ra sao, nay vẫn còn trong tôi nụ cười hiền lành của bác. Lũ trẻ ngày xưa nay đã là cha, là mẹ của đàn trẻ mới. Nhưng mỗi khi nghe tiếng ai rao ngoài đầu ngõ, lòng không khỏi bồi hồi nhớ lại thuở xa xưa. Thỉnh thoảng chúng tôi ngồi “buôn chuyện”, đứa nào đứa nấy thi nhau kể lại những “chuyện cổ” ngày xưa. Đứa kể tập xe rơi xuống mương, đứa hồ hởi kể cả chuyện tranh giành kẹo kéo để ăn. Ngày nay có thể mua bao nhiêu thứ quà vặt, nào kẹo cao su, bim bim, bánh đa, kẹo lạc… Nhưng chẳng có loại kẹo gì ăn vào thấy ngon ngon cái “hương vị” của ngày xưa.
Kẹo kéo – món quà ăn vặt một thời gian khó, một kỷ niệm đẹp của tuổi thơ ngây. Thoảng khi đâu đó trong hành trình ngược xuôi đường đời của mình, bất giác gặp cảnh quen giữa phố đông người lạ, nghe tiếng rao xưa, lòng bời bời nỗi nhớ…
T.Q.C